Cứ mỗi lần phượng nở,
Nỉ non tiếng ve kêu,
Rì rào cơn mưa đổ,
Lại nhớ trường thân yêu!
Trường xưa nho nhỏ xinh,
Bơ vơ giữa đồng xanh,
Mấy phòng đơn sơ quá!
Nhưng đầy ắp mộng lành.
Ngày mùa cùng bắt cá,
Xuân đến đá banh chơi,
Rách chân vì đám rạ,
Vẫn vui cười rộn rã.
Nhớ giờ trống tung tăng,
Áo trắng đẹp thiên thần,
Em vô tư bắt bướm,
Tôi nghe lòng buâng khuâng.
Khắc khoải mối duyên đầu,
Suốt ngày nghe nao nao!
Mắt buồn thiu ngơ ngẩn,
Thả hồn về nơi đâu?
Cứ mỗi hè mỗi vắng,
Từng đứa bạn thân quen,
Chiến tranh qua khắp nẻo,
Tôi sợ dần mất em!
Mất cả giấc mộng vàng,
Để tuổi thơ đi hoang,
Lạc loài trong cô độc
Buồn phủ kín chiều tàn!
Rồi một ngày phượng đỏ,
Rực rỡ trước sân trường,
Nhạt nhoà cơn mưa nhỏ,
Thì thầm tiếng tơ vương.
Tiễn người về nơi ấy,
Gửi lại ở nơi này.
Một nỗi lòng vụng dại,
Một mối tình thơ ngây.
Tôi đi xa thật xa,
Lưu luyến và thiết tha.
Mái trường và kỉ niệm,
Ai vỡ mộng dưới hoa?
Cánh chim trời bay mãi
Trong ánh hồng muôn phương.
Em thơ dại qua nhanh ,
Chơi vơi giữa phố phường.
Bất chợt một ngày hè,
Xôn xao ngàn tiếng ve.
Ngại ngùng hoa phượng nở,
Tôi gặp lại bạn bè
Và thầy cô giáo cũ
Niềm vui như bão lũ,
Cuốn trôi những ưu tư,
Để lại nhiều tâm sự.
Trường tôi giờ thay đổi,
Thấm thoát đã ba lần
Không một lần hờn dỗi,
Chỉ một lần vấn vương!